view with a grain of sand by ...
blog hổ liễu
view with a grain of sand
a poem by wislava symborska
TRANSLATED FROM THE POLISH BY S. BARANCZAK + C. CAVANAGH
maria wislava anna symborska [ 1923- 2012]
1996 Nobel Prize in Literature
(photo: Internet)
We call it a grain of sand,
but it calls itself neither grain nor sand.
It does just fine, without a name,
whether general, particular,
pernament, passing,
incorrect, or apt.
Our glance, our touch means nothing to it.
It doesn't feel itself seen and touched.
And that it fell on the windowsill
is only our experience, not its.
For it,it is not different from falling on anything else
with no assurance that it has finished falling
or that it is falling still.
The window has a wonderful view of lake,
but the view dosen't view itself.
It exists in this world
colorless, shapeless,
soundless, odorless, and painless.
The lake's floor exists shorelessly.
The water feels itself neither wet nor dry
and its waves to themselves are neither singular nor plural.
They splash deaf to their own noise
on pebbles neither large nor small.
And all this beheath a sky by nature skyless
in which the sun sets without setting at all
and hides without hiding behind an unminding cloud.
The wind ruffles it, its only reason being
that it blows.
A second passes.
A second second.
A third.
But they're three seconds only for us.
Time has passed like courier with urgent news.
But that's just our smile.
The character is inverted, his hats is make believe,
his news inhuman . []
nhìn bằng hạt cát
thơ wislawa symborska
HỒ LIỄU DỊCH TỪ BẢN ANH NGỮ
Ta gọi nó bằng hạt cát
nó có xưng hạt, cát gì,
Chả cần tên.
chung, hay riêng
bền lâu, thoáng qua
sai, hay đúng.
Ta liếc, ta sờ nó cứ trơ trơ
Bị nhìn bị chạm vẫn vô cảm,
Nó có rơi trên bệ cửa sổ.
chỉ ta trải nghiệm, đâu phải nó.
Với nó, rơi đâu cũng thế
chắc gì nó hết rơi,
hay còn đang.
Cửa sổ nhìn hồ tuyệt đẹp.
nhưng cái nhìn nào tự thấy.
Cái nhìn tồn tại trong thế giới này
không màu, không dạng
không thanh, không mùi, không đớn đau.
Đáy hồ chẳng có đáy.
bờ chẳng có bờ
Nước chẳng thấy mình ướt hay khô
và tự thân sóng chẳng có ít nhiều.
Sóng dội ầm mà vẫn điếc
lên lũ cuội có lớn bé gì.
Và tất cả dưới bầu trời vốn không bầu
nơi mặt trời lặn mà chớ hề lặn
núp mà đâu núp sau đám mây thờ ơ.
Gió lao xao, chỉ có
vi nó thôi.
Một giây qua.
giây thứ 2.
thứ 3.
chỉ là 3 giây với ta.
Thời gian qua tựa kẻ đưa tin khẩn
chỉ ta ví von
vai này bịa ra, cái vội là giả đò,
cái tin bất nhân. []
thơ wislawa symborska
HỒ LIỄU dịch
(Blog Hồ Liễu)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét