Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016

WHAT A SIGHT! 550, 000 GI' s IN VIETNAM by THE PHONG ( wepromise one another/ poems from an asian war -- published by the indochina mobile educatin project / washington d.c.1971)

we promise one another/ poems from an asian war
 pusblihed by the indochina mobile education project/
washington, d.c., 1971


                                what a sight ! 550,000 gi' s in vietnam
                                                                by The Phong
                                                                     TRANSLATED BY DAM XUAN CAN


Thế Phong is an airman working with the press office of the Vietnamese Air Force. He spent two years working for the Americans military in Vietnam and was a lecturer in politics at the Vũng tàu training center which produced cadres for the Government of the Republic of Vietnam's pacification program.  Working closely with the American military in South Vietnam, he has had an opportunity to observe the effect the presence of GI's had had on Vietnamese society.  Many of his poems contain lurid details of the actions of Americans in Vietnam.  Included here are excerpt from a longer poem.


                                                                              p. 33    We promise one another

               Well well,
               Our friends 
                           The Americans have arrived in our country
              They have manpower,
              They have money,
              They have munitions
                             (the recipes of the tragic formula,)
               And there are 550,000 of them,

               Deserted places  
                              Becomes military bases.
               Petrified,
                              Stupefied,
               We Vietnamese see Americans establishments mushrooming:
               Cam Ranh Bay, Cam Ranh Air Base, Cam Ranh City,
               Quy nhon, Chu lai, Tân sơn nhứt, Biên hoa ...

               How many have died?
                              We don't know.
               The dead never asked to be counted
                             Or even to be remembered,
               We can only be sure of one thing:
                              We will never suffer over population.

                For the survivors
                              Each grain of rice we eat
                              Is imported from vast fields in California.
               Germany and Korea are divided countries too,
                              But  they are doing all right --
                While we suffer in the most cruel and obscene way,
                                                                        What an irony!

                I've been walking the roads of my beloved land;
                             One afternoon when I stopped, terribly hungry,
                What have I to tell you?
                What have I to tell you?
                Where can I ask
                                          For a clean breathing space?

                In thousands of bars from muddy Pleiku,
                                          Kontum burled in the mud
                                          To dusty Nha trang, Đà nẵng,
                Our girls brazenly ply their trade to sex starved GI' s  ...
                                Coloreds,
                                 Whites,
                                 Reds,
                                 Blacks,
                                 Democracy protector!
                                 Freedom fighters!
                I've seen them all!

                Anyplace they set foot on
                                They are followed by our women and girls,
                                           The fun-makers par excellence,
                As for you,
                                 You must produce passes
                                           When you come down to any these places.
                Don' t you see signboards
                                  Reading "Locals, Keep Out"?
                Without respite
                                Day and night
                                Our country exposes itself to rockets and bombs,
                Hundred of raids are being carried out daily,

                In an office there was a Vietnamese woman
                                          Whose officer husband  was away;
                He had a cute son,
                                          He could mumble a few words,
                He wept and screamed,
                                 Scared of his mother's American visitors;
                Unlike her,
                                  He was not a bit impressed by dollars,
                 Shaking his head
                                  Shouting louder,
                                           Broken into tears,
                                                     He called his father's name.

                 His father had long been denied a leave,
                                  He was leading his troops
                                  Against the enemy in the highland.
                The woman worked for the Americans
                                  To get money,
                 And what would be that --
                                                           She thought,
                The American officer who employed her
                                   thought differently,
                 He said: " I will help you
                                 Your husband is an army officer,
                                  He is my best friend
                 Not long after that
                                  He felt madly in love with her.

                 One rainy evening
                                 He proposed to drive her home
                                         It rained
                                            It rained,
                 The car didn' t overturn
                                   But she was trapped.

                 Holding her tight
                                   In his two hairy arms
                                          He kissed her savagely,
                             Then rapped her in the back sear.

                 He gave her all the MPC's * he had,
                               A lot of money.
            
               


                             HUMILIATION
                                                                                                                        By a Sudent

                                                                                               (  p. 37   WE PROMISE ONE ANOTHER)

                 That night
                                       Her child went to bed early
                         Unaware the officer had taken the place of his father
                  In the bed of his parents
                          The next morning
                                    He got up
                                              Amazed to see so many MPC' s *
                  He did not like them
                           And tore them to pieces
                                               Calling to his mother.

                 Startled
                             She rushed to him
                                              Handed him a parcel of candies
                 Telling him it was from his father in the war zone.
                 Jubilant
                              He held tight his present,
                                              Mumbling his father' s name ...

                 I have a question
                                 To ask good Americans like Bernard Fall,
                 Who wrote' The Two Vietnams', discussing problems in both
                                               The North and the South,
                 Who died on Vietnamese soil
                                  In a field trip with the US Marines in Quảng trị.

                 I want to ask good Americans
                                                 Like the US missionary
                 Who tried to learn about us
                                  And to do good things in the names of Christ
                 You are people of wisdom,
                                                         People of strength
                                                              But you are honest enough
                 To admit the silly mistakes your fellow country men committed
                                                         in the names of friendship!

                  I for one cannot entertain
                              The prospect of your girls becoming prostitutes
                                                         And boy pimps.
                 This land of ours counts on you
                 Men who re not Communists,
                 Men who are not servants,
                 Men who have dignity,
                 Men who do not allow wives to work  for Americans,
                 Men who bring  salvation.

                 I know you will feel humiliated,
                 I tell you
                              You must learn American
                 If you want to know
                               What the hell is going on ...

                 THE PHONG
                
                 ---
                  * Military Payment Certificates (MPC)are issued to service-men
                as currency  for military-operated facilities and services provided
                in Vietnam.  They are used in lieu of the green dollar.

                 (WE PROMISE ONE ANOTHER/ poems from an Asian war-- 
                 selected, published by Don Luce  and ... ( Washington, D.C. 1971).


   lời bàn:

 " ... chỉ vì cuốn WE PROMISE ONE ANOTHER (in kiểu mimeographed xuất bản ở Washington, D.C., 1971) -- do Don Luce + John C. Schafer + Jacquelyn Chagnon; tuyển chọn,sưu tập,in ấn,phát hành. .(tôi biết: Don Luce rất giỏi tiếng việt, thạo ngũ âm'sắc,huyền,hỏi,ngã,nặng). Bộ ba này sưu tập văn thơ, nhạc chống đối cuộc chiến tranh do Hoa Kỳ can thiệp vào Việt nam; từ việc Mỹ đổ quân lần đấu vào Đà nẵng, năm 1965.

Phần đầu tuyển tập này;Don Luce +... cho đăng thơ các bậc tiền bối
(ancien master/chữ Don Luce)- Bt) như : Nguyễn Du; Nguyễn đình Chiểu; Phan châu Trinh ...; tiếp, văn thơ miền Bắc[VNDCCH]: Hồ chí Minh; Tố Hữu; Xuân Thủy; Lưu trọng Lư; Tế Hanh ... ; tới Mặt trận giải phóng miền Nam: Giang Nam; Thu Bồn; Cửu Long ... -- sau cùng đến Việtnam Cộng hòa(VNCH): thơ  , văn phản đối chế độ độc tài Ngô đình Diệm; thơ của Nhất Chi Mai; [lời]nhạc Trịnh công Sơn;[lời] nhạc Phạm thế Mỹ ... 

 và, bài thơ dài nhất (tuy đã lược bớt) trong tuyển tập'WHAT A SIGHT! 550,000 GI's IN VIETNAM', thơ Thế Phong. 

Thế rồi, International Writing Program, chairman là bác sĩ kiêm thi sĩ Paul Engle mời một thi sĩ duy nhất của VNCH theo học khóa học viết văn (4 lần mời từ 1968- 1972).  Khi học xong khoá anh văn tại Staff Development Center, khoảng 6 tháng; tôi đến tòa đại sứ Hoa Kỳ ở Saigon xin cấp visa; thì bị từ chối thẳng thừng --  vị tham tán văn hóa, tên Linclon, chìa tập 'We Promise One Another/ poems from an Asian war'; trong đó có bài thơ 'What a sight! 550,000 GI's in Vietnam'-- ông ta cho là thơ phản chiến.  

biết vậy, tướng Minh,tư lệnh Không lực Việt nam Cộng hòa, phán,
" Mỹ không cho anh đi dự thảo văn chương; thì,tôi cho phép anh đi làm hạ sĩ quan Không quân liên lạc tại Hoa Kỳ; được không? Sang đó rồi, anh muốn đi dự hội thảo, hoặc đi đâu; tùy ý ..."


                         trần văn minh, tác giả CHẾT NON
                                                                           (nxb vàng son, saigon 1967)
                                                                                         (ảnh: internet)

đúng lúc trận chiến 'dầu sôi lửa bỏng'của năm 1972; khi ấy tôi 1 vợ + 5 con; đứa nhỏ nhất mới sinh ra đời, sống ở khu gia binh Không
quân/ Tân sơn nhất.  Lương hạ sĩ quan không viết báo ngoài; làm sao có tiền thuê người làm -- hơn nữa, bên ngoại ở Dalat -- tôi đành cảm ơn lòng tốt của viên tư lệnh rất văn nghệ, tác giả tập truyện CHẾT NON.

...

sáng nay, ngày 30 tháng 4 năm 2015, đứa trai út được sinh vào'mùa hè đỏ lửa 1972'mời vợ chồng tôi đi ăn phở gà Hương Giang/ Võ thị Sáu. Ăn xong, lại mời đến tiệm cà phê Highland Coffee, ở góc Nguyễn Du + Nam Kỳ khởi nghĩa. Vợ tôi nói với Đỗ Thông,

 " ... Con biết sao không, Mỹ không cho bố đi Hoa Kỳ dự hội thảo viết văn; từ chối cấp chiếu khán tơi 4 lần; thì, ông tướng tư lệnh Không quân gọi lên, hỏi:'có muốn đi làm hạ sĩ quan KQ liên lạc ở Mỹ' không? Sang đó rồi, tự do đi tham dự hội thảo, học hành viết văn'. Khi ấy; nhà không thể có người giúp việc; mẹ thì một nách 5 con; con là đứa nhỏ nhất, mới vài tháng tuổi. Tối tối; bố bị cấm trại,sáng về nhà, giặt một thau lớn tã lót; ấy là lúc con [chỉ sang phía ĐỗThông] mới vài tháng tuổi..."

THẰNG PHẢI GIÓ 
  saigon, 30/ 4/ 2015

                     "khi ấy tôi 1 vợ 5 con ; đứa nhỏ nhất mới sinh ra đời ,
                                                                       sống ở khu Gia bình KQ/ Tân sơn nhất ..." 
                                                                  ( Đỗ Thông được bế trên tay vợ tôi ) ( ảnh lớn ợ giữa)
                                                                                         (tư liệu ảnh: TP)


              http://thang-phai. blogspot.com/2015_05_01_archive.html
  
                                                                               

    
     
                      
  
      

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ