Thứ Hai, 22 tháng 2, 2016

"he", a poem by the phong / translated by dam xuan can ( uplipting poems by the phong/' dai nam van hien books, saigon, 1974)

"he" a poem by the phong
translated by dam xuan can





                                                       UPLITING POEMS / THE PHONG
                                                                                        translated by Đàm xuân Cận
                                                                                  Dai Nam Van Hien Books, Saigon 1974
                                                                                 This Edtion, Jan, 2011- Ho Chi Minh City
                                             ----------------------------------------


                                                               h e
                                                      a poem by the phong
                                                       TRANSLATED BY ĐÀM XUÂN CẬN

                                                       to poet-judge DAO MINH LUONG


                             1
                            He wrote poems to sing of freedom and to denounce slavery
                             He wish to be a willow tree  on the windy coast
                             He wrote in poems, 
                                      this world is full of great expectations
                             He and a deep love for less lucky countrymen


                             His hate:
                                     the trucks of screaming prisoners
                                     on the way to court
                             To make money
                                     was the last thing he would think of
                             He lived a good life,
                                      he was nice to those around him
                             He even shared the poverty of his fellow mates
                             He spent many years to pore over books
                                       in the university


                              His talking straight
                                      and thinking straight endeared him
                                      in the eyes of many
                              He solemny swore,
                                      I will never do bad things to others


                               He wept over the dead of Frederic Garcia Lorca
                                      the Spanish poet
                               He pointed to the picture of Francisco Franco
                                      loudly condemning him as a cruel man
                               He paid homage to Vietnamese hero Nguyễn thái Học
                               " I shared his convictions and held him in admiration".


                                2
                               Time passed ...
                               Time was a great master...
                                        time taught us to do good is never easy
                                Many a night I could not sleep
                                        because of him


                                Now that he was a judge,
                                        he betrayed his own beliefs
                                Holding the conscription notice,
                                        he shrugged his head
                                "Tell me, what is this all about
                                tell me
                                I only want to live
                                I am afraid to die
                                I love myself
                                I have only life and I don' t want to lose it."

                              
                                 He burst out crying as a little kid.

                                 3  
                                 On the way home,
                                        I could not ay a word!

                                  SAIGON, JULY 23, 1963



        















         poet-judge DAO MINH LUONG [1936- USA 2013] (right)
            (photo courtsey of NGUYỄN MẠNH CƯỜNG/  USA)



                                                 n ó
                                                                  gửi ĐÀO MINH LƯỢNG
                                   1
                                   Nó viết thành thơ ca tụng tự do, tốt cáo nô lệ
                                   Nó ước ao được như cây liễu trước gió biển ào ào
                                   Nó viết thành thơ, thế giới tràn đầy hy vọng
                                   Vì nó và mọi người đều thiếu may mắn
                                   Nó ghét tù nhân la ó nhốt trong xe trước khi ra tòa
                                   Chẳng lẽ  sống chỉ mục đích kiếm ra tiền là chính
                                   Cuộc sống phủ phê nó nhìn đời lạc quan
                                   Cũng từng chia sẻ nghè nàn với đồng lương đấy chứ!
                                   Nhiều năm ròng nghiền ngẫm học hành đại học
                                   Nó nói năng xử thế ngay thằng được kính nể
                                   "Và thề độc là no chưa từng hại ai bao giờ ?
                                   Từng than khóc nhà thơ Tây ban nha Frederic Gaicia Lorca
                                   Chỉ mặt Francisco Franco, nó kết án tên độc tài gian ác
                                   Nó chịu ơn anh hùng Nguyễn thái Hoc, khi nhìn dung nhan
                                   Xác tín niềm kiêu hãnh và lòng sùng bái ..."


                                    2 
                                    Thời gian trôi qua... thời gian vẫn là ông thấy lớn
                                    Dạy chúng ta bài học làm điều tốt chẳng dễ dàng gi?
                                    Nhiều đêm mất ngủ tôi nghĩ về NÓ
                                    Ngồi chễm chệ trên tòa xử, nó tự đọc bản án cho mình
                                    Dựa trên pháp luật chép ghi, rùng mình, lắc đầu tự hỏi
                                    "Hãy nói cho nghe, tại sao lại như thế này?
                                            hãy nói đi chứ
                                    Bởi tôi chỉ muốn sống lâu, hưởng thụ, sợ chết sớm,
                                            tôi yêu tôi quá đấy thôi!"
                                     

                                     Rồi òa lên khóc như đứa trẻ thơ 


                                     3
                                      Trên đường về không thể thốt thành lời.(*)

                                      
                                       THẾ PHONG
                                        SAIGON, JULY 23, 1963.


                                                               The Phong (right)
                                                                                          (photo: lữ quốc văn)


                                        ---
                                        tập thơ THƠ LÀM LỚN DẬY CON NGƯỜI
                                                               in rô-nê-ô, Đại Nam van hiến xuất bản, Saigon 1965
                                                               bị thất lạc. 
                                                               Tác giả viết lần 2, căn cứ bản anh ngữ.
                                                               (TP chú thích)



                                
             

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ