Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2016

harmonie vespérale par hồ dzếnh [1916- hanoi 1991] / traduction de thân trọng sơn ( web chim việt cành nam- 9- paris )

harmonie vespérale par hồ dzếnh
traduction de thân trọng sơn


           harmonie vespérale
                           par hồ dzếnh

                                    TRADUCTION DE THÂN TRỌNG SƠN



                   Accablé de mélancholie, je suis de retour
               Le soir avec lendeur va reconduire le jour
               L'écho de la tritesse, à mon entourage
               Relentit vaguement jusqu'aux nauges.


                L'oiseau du bois néglige son envol
                Le vent s'envirant d'amour perd son vol
                Est-ce vraiment une langueur éternelle
                Qui dans mon âme ce soir s'amoncelle ?


                Le voyageur que je suis maintenant
                Se console à peine par la couleur du couchant
                Est-ce mon coeur ou cet espace boisé ?
                Est-ce mon âme ou cet amas de nuées ?
                J'allume une cigarette en sombre nostalgie
                Vole aux feuillages la fumée d'un infini.
                 HỔ DZẾNH
                             Traduction de Thân trọng Sơn 


                c h iu



                Trên đường về nhớ đầy
                chiều chậm đưa chân ngày
                tiếng buồn vang trong mây.


                Chim rừng quên cất cánh
                gió say tình ngây ngây
                có phải sầu vạn cổ 
                chất trong hồn chiều nay.


                Tôi là người lữ khách
                màu chiều khó làm khuây 
                ngỡ lòng mình là rừng
                ngỡ hồn mình là mây 
                nhớ nhà châm điếu thuốc
                khói huyền bay lên cây ...

                              thơ HỒ DZẾNH
                              [1916-  hànội 1991]

                                      ---
                                       chỉ viết chữ hoa ở đầu câu mỗi đoạn. (Bt)
                   

Thứ Hai, 22 tháng 2, 2016

"he", a poem by the phong / translated by dam xuan can ( uplipting poems by the phong/' dai nam van hien books, saigon, 1974)

"he" a poem by the phong
translated by dam xuan can





                                                       UPLITING POEMS / THE PHONG
                                                                                        translated by Đàm xuân Cận
                                                                                  Dai Nam Van Hien Books, Saigon 1974
                                                                                 This Edtion, Jan, 2011- Ho Chi Minh City
                                             ----------------------------------------


                                                               h e
                                                      a poem by the phong
                                                       TRANSLATED BY ĐÀM XUÂN CẬN

                                                       to poet-judge DAO MINH LUONG


                             1
                            He wrote poems to sing of freedom and to denounce slavery
                             He wish to be a willow tree  on the windy coast
                             He wrote in poems, 
                                      this world is full of great expectations
                             He and a deep love for less lucky countrymen


                             His hate:
                                     the trucks of screaming prisoners
                                     on the way to court
                             To make money
                                     was the last thing he would think of
                             He lived a good life,
                                      he was nice to those around him
                             He even shared the poverty of his fellow mates
                             He spent many years to pore over books
                                       in the university


                              His talking straight
                                      and thinking straight endeared him
                                      in the eyes of many
                              He solemny swore,
                                      I will never do bad things to others


                               He wept over the dead of Frederic Garcia Lorca
                                      the Spanish poet
                               He pointed to the picture of Francisco Franco
                                      loudly condemning him as a cruel man
                               He paid homage to Vietnamese hero Nguyễn thái Học
                               " I shared his convictions and held him in admiration".


                                2
                               Time passed ...
                               Time was a great master...
                                        time taught us to do good is never easy
                                Many a night I could not sleep
                                        because of him


                                Now that he was a judge,
                                        he betrayed his own beliefs
                                Holding the conscription notice,
                                        he shrugged his head
                                "Tell me, what is this all about
                                tell me
                                I only want to live
                                I am afraid to die
                                I love myself
                                I have only life and I don' t want to lose it."

                              
                                 He burst out crying as a little kid.

                                 3  
                                 On the way home,
                                        I could not ay a word!

                                  SAIGON, JULY 23, 1963



        















         poet-judge DAO MINH LUONG [1936- USA 2013] (right)
            (photo courtsey of NGUYỄN MẠNH CƯỜNG/  USA)



                                                 n ó
                                                                  gửi ĐÀO MINH LƯỢNG
                                   1
                                   Nó viết thành thơ ca tụng tự do, tốt cáo nô lệ
                                   Nó ước ao được như cây liễu trước gió biển ào ào
                                   Nó viết thành thơ, thế giới tràn đầy hy vọng
                                   Vì nó và mọi người đều thiếu may mắn
                                   Nó ghét tù nhân la ó nhốt trong xe trước khi ra tòa
                                   Chẳng lẽ  sống chỉ mục đích kiếm ra tiền là chính
                                   Cuộc sống phủ phê nó nhìn đời lạc quan
                                   Cũng từng chia sẻ nghè nàn với đồng lương đấy chứ!
                                   Nhiều năm ròng nghiền ngẫm học hành đại học
                                   Nó nói năng xử thế ngay thằng được kính nể
                                   "Và thề độc là no chưa từng hại ai bao giờ ?
                                   Từng than khóc nhà thơ Tây ban nha Frederic Gaicia Lorca
                                   Chỉ mặt Francisco Franco, nó kết án tên độc tài gian ác
                                   Nó chịu ơn anh hùng Nguyễn thái Hoc, khi nhìn dung nhan
                                   Xác tín niềm kiêu hãnh và lòng sùng bái ..."


                                    2 
                                    Thời gian trôi qua... thời gian vẫn là ông thấy lớn
                                    Dạy chúng ta bài học làm điều tốt chẳng dễ dàng gi?
                                    Nhiều đêm mất ngủ tôi nghĩ về NÓ
                                    Ngồi chễm chệ trên tòa xử, nó tự đọc bản án cho mình
                                    Dựa trên pháp luật chép ghi, rùng mình, lắc đầu tự hỏi
                                    "Hãy nói cho nghe, tại sao lại như thế này?
                                            hãy nói đi chứ
                                    Bởi tôi chỉ muốn sống lâu, hưởng thụ, sợ chết sớm,
                                            tôi yêu tôi quá đấy thôi!"
                                     

                                     Rồi òa lên khóc như đứa trẻ thơ 


                                     3
                                      Trên đường về không thể thốt thành lời.(*)

                                      
                                       THẾ PHONG
                                        SAIGON, JULY 23, 1963.


                                                               The Phong (right)
                                                                                          (photo: lữ quốc văn)


                                        ---
                                        tập thơ THƠ LÀM LỚN DẬY CON NGƯỜI
                                                               in rô-nê-ô, Đại Nam van hiến xuất bản, Saigon 1965
                                                               bị thất lạc. 
                                                               Tác giả viết lần 2, căn cứ bản anh ngữ.
                                                               (TP chú thích)



                                
             

Thứ Năm, 18 tháng 2, 2016

voici le hameau vỹ dạ par hàn mặc tử / traduit du viêtnamien par trúc huy (art2all.net)

voici le hameau vỹ dạ/ hàn mặc tử
traduit du viêtnamien par trúc huy
            art2all.net


                                   voici le hameau v d
                                                           par hàn mặc tử
  
                                                 TRADUIT DU VIETNAMIEN par TRÚC HUY


                                                đây thôn vỹ dạ/  voici le hameau vỹ dạ
                                                                                           thơ HÀN MẶC TỬ 
                                                                                           phổ nhạc: Phạm Duy
                                                                                          trình bày: ca sĩ Thái Hiền



                Pourquoi n' êtes- vous pas venu voir thôn Vỹ
      Pour admirer le lever du soleil sur les rangs d' aréquier
   Ces jardins si luxuriants et si verdoyants ressemblent à du jade
 Et des feuilles de bambous couvrent un parfait visage ovale


 Le vent poursuit son chemin et les nuages poursuivent leur route
 Près d' un cour d' eau monotone, les fleurs de maIs (i tréma) balancent doucement
  Cette barque ancrée à l' embarcadère de la rivière au clair de lune
Pourra- t-elle amener à temps la belle lune pour cette nuit?


Je rêve de toi, ô belle voyageuse, sur la route lointaine, lointaine
     Ta robe est d' un blanc si pur, je la reconnais à peine
 Ici la brume et le brouillard obscurcissent le paysage environnant,
    Qui sait si ton amour restera toujours aussi passionné?

       HÀN MẶC TỬ
      traduit  du viêtnamien par truc huy


                                đây thôn v d
                                                             thơ  hàn mặc tử


                  Sao anh không về thăm thôn Vỹ
                  nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
                  vườn ai mướt quá xanh như ngọc
                  lá trúc che ngang mặt chữ điền


                  Gió theo lối gió, mây đường mây
                  dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay
                  thuyền ai đậu bến sông trăng đó
                  có chở trăng về kịp tối nay?


                  Mơ khách đường xa, khách đường xa
                  áo em trắng quá nhìn không ra
                  ở đây sương khói mờ nhân ảnh
                  ai biết tình ai có đậm đà.
                              HÀN MẶC TỬ

                              ---
                               * chỉ một chữ đầu mỗi đoạn, là viết chữ hoa. (Bt)

                                                 (nguồn/ source  art2all.net)

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2016

TRẦN THIỆN HIỆP' S POEMS / translated by THIÊU KHANH ( art2all.net)

trần thiện hiệp' s poems 
art2all.net

                               trn thin hip's poem
                                                      TRANSLATED BY THIÊU KHANH



                                            LIFE SEEN FROM A HIGH MOUNTAIN


                                                                Life
                                                 is like a revolving lantern
                                 Where one is ephemeral in the Fate's unconcern
                                     Almost over Asia and Europe I've been to
                                  It' s so sorrowful to recollect the past hitherto


                                                             Sometimes
                                                   it' s like a necessary evil
                                                   One would be whirling
                                                in one's destiny all baneful
                               Even one has learned what impermanence could mean
                                    Being lost in the night of life could be foreseen


                                                    In the world of humans
                                                the sun and the moon pass by
                                  Emptying my glass I laugh being home and dry
                                In the ruthless changes of the Earth and Heavens
                                       I keep moving on despite their violence



                                         I' D  LIKE TO BORROW SOME LOVE FROM YOU


                             A crane flying forwards the red-cloud covered mountain
                                Bamboos are singing to natural rhythms in the sun
                                The eventide follows the wind and clouds flying
                           Surrounded with green mountains I am here lonely sitting


                                        Yellow leaves falling like poetical wings
                              Sipping my wine alone expecting some human beings
                              Some bell sounds echoing from a pagode far away
                                Reminding of Amitabha's voiceless sutra to pray


                                           Having wandered all over the world
                                 Looking for the true ego while being around whirled
                                             Asing myself -- I feel so confused
                                 Asking others -- the mystery makes them bemused


                                         I' d like to borrow some love with you
                                           And I love your graceful walk, too
                                     All worldly tiredness would fade into oblivion
                                   To enjoy the one- hundred-year-long expedition


                                           
                                                      FROM A DROP OF DEW



                                             A drop of dew reflects to Earth and skies
                                       Loving words are reflected in your beautiful eyes
                                             I am on my impermanent journey
                                       Seeing you a brillant drop of dew -- wonderfully
      

                                                       In you there re an ocean
                                               Fresh streams and a retreat for one
                                                    Rare flowers and precious gems
                                               And meaningfully words for my poems


                                                 Since you and I have joined together
                                       On our way the sun and the moon vecome brighter
                                  In spite if a long way we' ve come through ups and downs
                                       It' s thankful that you have never come with a frown


                                           Reciting my poems while facing difficulties
                                     Still proud of ourselves despite the life' s frivolities
                                                  Your eyes full of love I look into
                                                       Every day as I love you


                                                  Even our hair turns autumnal mist
                                       For half of century our love has come to exit
                                           Your hands are still warm as they used to be
                                              I' d love you to share this wine with me.

                                                 FOR THE FIFTIETH ANNIVERSARY, 1960- 2010)



                                                    THE IMPRESS OF SUFFERINGS



                                         1. As the night of the bloody war came to an end
                                                Lots of tearspeople had to expend


                                           2. History turns a new apge once more
                                      Into the sky the pain of losses and wins seems to soar


                                        3. The sea and its waves feel sad about the fleers
                                     whose vessels are insecure in the Fate as 
                                                                                             the risk appears


                                            4. Many people having themselves buried in the ocean
                                       in the bloody period of Vietnam' s  history -- 
                                                                                                       so heartbroken.


                                                         THE  AGE OF  PUBERTY


                                                 Over the verandah the sunshine lingers on
                                        In the breeze you are sitting the afternoon hasn' t gone


                                          Gloomily weaving its web on a guava branch is a spider
                                                 High in the sky a kite is hovering as ever


                                                    A boat is sailing far away from here
                                           Those day- end Eulalia flowers would be drear


                                   Under the waning moon branches heavy with autumnal dew
                                You dream of an arm to put your head on as
                                                                                                   the night starts anew


                                      Even no promises made to the wharf on Đồng nai River
                                           The boat is expected to return hovewer



                   
                                                             REMINDING MYSELF


                                               Your fate can' t be changed, it' s clear
                                                 So it' s pointless to cry in your beer


                                                  Just accept what you are breavely
                                               Take pride in sitting alone to write poetry


                                                                 You would love
                                                            And would also  dream
                                           and take down the changes in human mainstream


                                                 Whilst you are in the whirl of worldly activities
                                         Laughing at the human nature that goes for centuries




                                              A FORTUITOUS WHIFF OF SCENT


                                      She was on the hill looking for a rose myrtle flower
                                              Encountering me as a romantic wanderer


                                               Her rosy dress was bright in the sunlight
                                       Her hair waving in the wind amde an amazing sight


                                        A  fortuitous meeting is like a whiff of scent in a breeze
                                            How lovely is the pulchritude of natural beauties


                                                 The smile in her eyes made me high
                                        Poetry fails to convey all her grace in my eyes !



                                                            ECHOING WORDS
                                                           ( SET TO MUSIC BY PHẠM DUY)


                                                 Still the hair has turned hoary white
                                     Cumbs and mirrors broken, the parting found an oversight


                                                         Still the hammock swaying
                                      Through the ramshackle hedges the wind' s running


                                             Still a melancholy Fall and a gloomy winter
                                         Where al dreams frozen, childhood gone for ever


                                                           Still ll the bitterness stays
                                                  The day-end bells chime sadly always


                                                        Still the lonely moon in the sky
                              In the quietness under the eaves the nightly sadness rises high

                                           
                                                          Still in life and in the torn country
                                                         You stay with your words faithfully




                                          THE FOUR SEASONS IN YOUR EXPECTATION
                                                               SET TO MUSIC BY CAO HOÀNG


                                                                      In winter
                                              The hill and fields are blanketed in snow
                                    You make a warming fire far at the land of sorrow
                                              Through the fire we look for a companion
                                    Over the shoulder your hair turns into poetic inspiration


                                                                       In spring
                                                           The sun shines everywhere
                                                     Streams running in joy here and there
                                                   You would pluck the sorrow out of the day
                                               And release it into a stream to be brought away


                                                                      In red summer
                                                            Purple clouds are passing by
                                              On a yellow flowered hill you' d sit dreaming high
                                      The sun goes over the hill, shadows
                                                                                           would lie indifferemtly
                                               In the breezes you recite poems passionately


                                                                      In summer
                                                          Chrysanthemums are in blossom
                                     In the rose garden you picK up dead leaves 
                                                                                                with enthusiasm
                                              Wisps of smoke are rising slowly in the evening
                                               Following you into your leep leaves are falling



                                                                     FALL
                                                    SET TO MUSIC BY NGUYỄN  THUYẾT PHONG


                                                    Leaves will be falling someday
                                             Here remains the deserted forest to stay
                                                    And you feel so melancholy
                                              In the autumn you' re getting a bit chilly


                                             Stoking up the fire and ejecting ash at night
                                           The shadow of one' s thin shoulders in the light
                                             My attempt at the retreat has failed halfway
                                         I' d also be sad with withered leaves on an autumnal day


                                                     I full you to your belated sleep, darling
                                                        Outdoor the late night rain is falling
                                                In the moving of the Earth and the Heavens
                                                I feel myself one of tiny ephemeral fractions


                                                             TRANSLATED BY THIÊU KHANH